Sau nhiều lần đổi chỗ, vô tình thầy chủ nhiệm sắp xếp chúng ta ngồi với nhau đến năm nay.
Thằng bạn ngồi trên nháy mắt: “Có duyên ghê”. Tớ chỉ cười nhưng thực trong lòng xao xuyến một chút gọi là niềm vui. Cậu với tớ. Hai con người ở hai cực trái dấu mà thầy dạy Lí vẫn lấy chúng ta làm ví dụ cho…nam châm “hút nhau” (Ôi trời). Để rồi mỗi lần cậu nghịch trong giờ thầy lại bảo “chị quản cho tui cái”. Làm sao quản nổi tên trời đánh như cậu chứ!
Cậu với tớ. Một “đôi” do bọn trong lớp tự “sắc phong”.
Tớ ghét cậu. Vì cậu mà danh tiếng “trong sáng” mười mấy năm trời của tớ bị huỷ hoại, bị bọn trong lớp trêu hoài, tớ biết chỉ là đùa thôi nhưng đã có lúc tớ mỉm cười vu vơ một mình.
Tớ cũng ghét cậu vì cậu hay nghịch trong giờ, hay rung bàn mỗi khi tớ viết bài (mà lí do cậu đưa ra là vì tớ hay tự khen chữ tớ đẹp!!). Để rồi mỗi lúc vắng cậu tớ thực sự thấy hụt hẫng. Vẫn cười đấy nhưng nhiều lần-rất nhiều lần tớ thấy mình tự “vô tình” ngoảnh nhìn về phía chỗ cậu. Một chút gì đó là nhớ chăng?
Cũng là vì cậu chẳng chăm chỉ gì mà vẫn học giỏi, chẳng chịu làm bài tập mà vẫn là cây toán như thường. Chẳng muốn đâu vậy mà tớ vẫn phải hỏi cậu mấy bài toán hóc, mỗi lần như thế cậu toàn cốc đầu tớ không à, rồi giảng cho tớ thật tỉ mỉ. Như là người anh trai vậy. Nhưng tớ chẳng muốn thế đâu
Gần cậu. Tớ tự nhủ rằng nắng mưa cũng sẽ chẳng còn là chuyện tự nhiên, thường ngày của ông trời nữa.
Vì trời nắng, tớ sẽ được nhìn thấy cậu rê bóng trên sân cỏ trước sự ngưỡng mộ của mấy cô nàng cùng khối hay tung những quả cầu đẹp mắt mà bao người xuýt xoa. Tớ cũng vậy, ngưỡng mộ cậu thật đấy.
Trời mưa, vẫn là cậu-kẻ trời đánh che ô cho tớ khỏi ướt rồi lại hứng nước mưa vẩy khắp người tớ. Tớ nheo mắt tỏ vẻ giận cậu lại biến mất tiêu.. Trời mưa, cậu cũng sẽ chẳng biến mất tiêu để tớ tìm khắp nơi nữa mà sẽ ở bên cạnh tớ rồi đòi đánh ca-rô, kể chuyện hài hay có lúc lại ngồi chống cằm ưu tư. Dễ thương thật.
Mỗi buổi đến trường, nếu nhìn thấy cậu đầu tiên lúc bước vào lớp, tớ lại tự nghĩ rằng ngày hôm nay sẽ rất suôn sẻ. Có điều tớ cũng hiểu điều đó chẳng phải lúc nào cũng đúng, chỉ là tự khích lệ mình thôi. Tớ đã khóc vì bài thi không tốt, cậu ngồi bên, chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì đặc biệt chỉ lặng lẽ đáp ứng những điều tớ muốn mà tớ ghi lên giấy. Sao bỗng dưng cậu “hiền” thế? Sao bỗng dưng cậu làm tim tớ rung rinh nhiều thế?
* * *
Tớ lật lại những ngày hôm qua. Cuộc sống của tớ bị khuấy động từ khi cậu đến bên kèm theo những điều đặc biệt.
Là cây kem dâu, hay cốc sữa chua sau giờ thể dục cậu trao làm mặt tớ ửng đỏ lên mà chẳng phải vì trời nóng đâu. Hay là ô mai gừng và nắm hạt dẻ khi trời bắt đầu se lạnh, với tớ, chúng chẳng hề làm tớ ấm lên mà thật ấm áp vì đó trong đó có sự quan tâm của cậu.
Là chiếc mũ cậu trùm kín lên đầu tớ kèm theo câu nói: “Nhác vừa thôi chứ!” lúc tớ lười đem mũ, rồi cậu biến mất trong đám đông để mặc tớ vu vơ cười thầm…
Là thanh sô-cô-la vào một-ngày-bình-thường để cho trái tim tớ một mình nuôi ảo tưởng….
* * *
Cậu bắt đầu biết yêu - với một cô gái nào đó. Cũng là tớ nghe đồn thế thôi. Tớ chẳng dám hỏi để nghe lời-thanh-minh mà bản thân tớ muốn nghe. Có nghịch ngợm, có trẻ con thì rồi cậu cũng phải trưởng thành để biết tình yêu học trò như tớ đây vẫn như thế. Buồn. Nhưng chẳng lẽ tớ lại đấm thùm thụp vào lưng cậu rồi hét lên “Bắt đền cậu đấy!” như vẫn thường làm. Buồn. Tớ biết chỉ là buồn thôi, ai mà chẳng có lần như thế. Buồn. Nhưng tớ sẽ chẳng để cậu biết đâu, thôi để mình tớ biết và nhớ…
Tớ vẫn cứ lăng xăng cướp ảnh “anh Kim-Bum của tớ” rồi hét ré lên như mọi ngày, cậu lắc đầu “ngán ngẩm”, “Con gái các bà thật khó hiểu cứ mơ tưởng đâu đâu, chẳng để ý gì xung quanh” Là sao vậy cậu, cậu…ghen đấy sao. Chẳng thể nào, mẫu người con gái cậu thích là phải : năng động, thông minh, khéo léo, và đặc biệt phải xinh xắn mà tớ thì chẳng có cái nào phù hợp.
Tớ vẫn cứ “vô tư” nói chuyện với bọn con trai, rèo rẹo “mè nheo” như mọi ngày, cậu “vô tình” chạy qua, giật tóc tớ đến khi tớ ngoảnh lại thì lại…ngoảnh đầu huýt sáo. Là sao vậy?
Cậu mượn vở tớ. Cuối buổi ngày hôm sau, cậu giúi nó vào tay tớ. Trang giữa cuốn vở là …tên tớ và cậu lồng trong hình trái tim.
“Là sao vậy, tớ chẳng hiểu?”
“Cậu ngốc vậy sao?”
“Nhưng mẫu người cậu thích…”
“Ngốc ạ, hơn ai hết, cậu có tình yêu thương và sự đáng iu. Hiểu không cô bé!”
Cơn gió thoảng qua. Có cô bé đang nheo mắt cười thầm đấy cậu ạ!