Tôi thực sự không hiểu bản thân mình nữa. Tại sao tôi lại có thể rung động trước một kẻ như thế chứ?
Không được, không thể nào. Tôi là ai? Tôi là người học giỏi nhất khối này, là lớp trưởng, là người nổi tiếng ngoan ngoãn hiền lành và được tất cả thầy cô giáo yêu mến, tin tưởng. Tôi còn là một người có suy nghĩ rất chín chắn vì từ khi vào cấp 3, tôi đã từ chối hai lời "ngỏ" vì muốn tập trung vào việc học.
Tôi là thế đấy! Và hắn là một học sinh cá biệt, là cái gai trong mắt mọi người. Tôi từng thấy hắn phì phèo điếu thuốc trong cái quán cà phê đầu đường, từng thấy hắn lôi kéo lũ con trai trong lớp đánh lớp bên cạnh, từng thấy hắn cãi lại lời cô giáo lịch sử mới ra trường vì cô ấy bắt hắn chép phạt 10 lần tội không thuộc bài. Tôi cũng đã từng thấy hắn phải xuống phòng giám thị ngồi hàng tiết học, thấy hắn bị phê bình trước tập thể lớp và trước toàn trường... Tôi không thể thích một kẻ như thế được, không thể nào, không bao giờ...
* * *
Mình chưa bao giờ gặp ai như bạn ấy. Một con mọt sách đúng nghĩa, đi đâu cũng cầm theo quyển sách cả. À! Mà đúng rồi, vì bạn là học sinh giỏi, những học sinh giỏi thì phải đọc nhiều sách chứ. Mấy thằng bạn mình có lần mở cuộc bình luận về mấy đứa con gái, vừa nhắc tới bạn, một thằng gật gù:
"Học giỏi, lễ phép đấy, nhưng mà... chảnh quá! Nó nhìn tụi mình như là vật thể lạ vậy, cứ len lén liếc. Khó chịu!"
Mình đã định nhào tới thằng đó mà sừng sỏ nhưng...mình sợ tụi nó biết mình thích bạn. Thằng đó nói sai rồi, bạn là người trong sáng và đáng yêu nhất mình từng gặp. Có lẽ, cô giáo dạy văn là người mình nên cảm ơn nhiều nhất. Nếu không có cô, làm sao mình được bạn truy bài chứ? Bạn giảng bài, bạn nói chuyện với mình thật nhẹ nhàng, bạn nói ít, nói nhỏ, nhưng...thật ấm áp. Trong tất cả các môn học, mình tự tin mà nói rằng mình học tốt nhất là môn văn. Nhờ có bạn đấy!
* * *
Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, hắn hay nhìn tôi từ phía trên cao kia. Giờ ra chơi hôm nay, tôi đang cầm quyển "Hừng đông" đọc ngấu nghiến trên băng ghế đá. Trời hôm nay đẹp lạ lắm, cứ man mát, gió thoảng thật mềm làm cái sở thích đọc sách của tôi càng thêm thú vị. Chợt, tôi thấy như có gì đó nhồn nhột phía sau lưng. Tôi quay nhanh lại, ngước mắt nhìn lên. Chính là hắn! Dù rằng khi vừa thấy mặt tôi hắn đã quay đi nhanh vào bên trong nhưng tôi vẫn kịp nhận ra hắn. Tại sao hắn lại đứng ở đấy chứ? Nhìn tôi à? Không đâu, không phải đâu mà! Nếu hắn lén nhìn tôi thật thì chẳng lẽ hắn...? Không đâu! Tôi chỉ tưởng tượng thôi...
* * *
Bạn làm mình hết hồn! Đứng nhìn bạn đọc sách vào giờ chơi từ lâu đã như một...thói quen đối với mình rồi. Mình cứ nghĩ bạn sẽ không bao giờ phát hiện, vậy mà... Gọng kính sáng lấp lánh của bạn làm mình giật thót, mình cố tỏ vẻ bình tĩnh quay nhanh vào nhưng bạn đâu biết rằng tim mình lúc đó đập nhanh ra sao. Không ngờ, một kẻ lì lợm, cong cớn như mình mà cũng biết run, biết ngại, biết cảm giác líu ríu ở hai chân cơ đấy.
Đã có lúc mình nghĩ, mình thích bạn, tại sao lại không nói ra cho bạn biết chứ? Tại sao cứ phải giữ mãi trong lòng thế này? Nhưng... bạn hoàn hảo quá, trong trẻo quá, bạn như một hạt sương sớm vương trên chiếc lá nhỏ, long lanh dưới ánh nắng ban mai mà một kẻ phá bĩnh như mình không được phép và cũng không muốn phá vỡ.
* * *
Hắn bị té xe, cánh tay bị xước nhiều chỗ mà chỗ nào cũng to. Vậy mà trông vẫn còn lì lợm lắm, ra về vẫn còn thấy hắn chạy xe máy. Đấy, chạy đi, chạy phang phang xé gió vào rồi té sóng soài cho đau đớn. Đúng là đồ ngốc mà! Nhưng tự nhiên, trong lòng tôi lại có cảm giác gì đó rất lạ, tôi thấy như là...xót xa vậy.
Chả hiểu sao suốt giờ học đó, tôi cứ lấm lét ngoái nhìn xuống bàn của hắn. Sợ hắn phát hiện mà sao cứ muốn nhìn, cứ nghĩ đến cái vết xuớc chạy dài nơi cánh tay là tôi lại ngoái đầu. Tôi làm sao thế này?
* * *
Bạn đừng ngoái đầu nhìn xuống đây nữa. Bạn còn làm thế, mình sẽ nghĩ rằng bạn đang...thích mình đấy! Mà điều ấy thì không thể nào! Chính vì thế mà bạn đừng làm cho mình hiểu lầm nữa, đừng làm cho mình phải hy vọng, phải suy nghĩ lung tung nữa, có được không?
Bạn có thấy, dạo gần đây, mình thay đổi nhiều lắm không? Mình chăm chỉ hơn trước, mình chịu học bài, làm bài, chịu ngồi nghe thầy cô giảng, chịu đi học đúng giờ và không cãi lời thầy giám thị nữa. Mình không hút thuốc nữa vì mình biết bạn không thích như thế. Mình bắt chuyện với mấy thằng con trai học khá, hẹn tụi nó đi đá banh, chơi bóng rổ chứ không tụ tập ngồi ở quán cà phê như lúc trước. Mình thay đổi lần lần, cố gò ép mình vào nề nếp, chỉ mong mỏi một ngày... Bạn có nhận ra điều đó?
"Thằng siêu quậy lớp mình dạo này thay đổi hẳn, học hành thì tiến bộ, nói năng thì lễ độ hơn xưa!"
"Ừa! lạ nhỉ?"
Một mẩu thoại giữa hai bạn gái giờ ra chơi. Mình vô tình nghe được, dù trong lòng tự nhắc phải tỏ vẻ lạnh lùng, không quan tâm nhưng sao cái miệng nó cứ muốn nhe ra mà cười. Vậy là mình đã tiến bộ vượt bậc rồi, một kì tích! Có phải là đã đến lúc để mình nói thật với bạn...? Phải, đã đến lúc rồi! Can đảm lên, mình làm được, dù bạn có từ chối thì mình cũng không bất ngờ, mình chịu đựng được. Nào, "siêu quậy", cố lên!
* * *
Hắn thay đổi thật! Có khi nào là vì tôi không nhỉ? Đấy, lại cái thói tưởng tưởng vô căn cứ. Tôi thực sự bất lực với bản thân rồi! Cứ nói đi nói lại với lòng mãi rằng không được thích hắn, không được nhìn hắn, thế mà... Mệt quá! Không thèm chạy trốn nữa. Tự tin lên nào, chẳng lẽ một lớp trưởng, một học sinh giỏi toàn diện của khối mà lại cầm tinh thỏ đế sao?
Hắn đã thay đổi, tôi vui mừng vì điều đó. Tôi không thể giữ mãi cái cục nợ này được, phải nói ra thôi! Phải nói, phải nói...
Ủa! Sao tự nhiên hôm nay hắn lại đi về đường này? Đây là đường về...nhà tôi mà?