Cậu vẫn tự nhận cậu chính là đồng hồ báo thức của tớ. Và tớ cũng chắc chắn là vậy bởi nếu thiếu cậu chắc chắn tớ sẽ chẳng thể đến trường đúng giờ được.
[You must be registered and logged in to see this link.]Chúng ta đã học với nhau từ hồi còn mẫu giáo, thân với nhau cho đến tận bây giờ. Đã bao năm trôi qua rồi nhỉ? Rất lâu rồi đúng không? Tớ cũng chẳng nhớ rõ ngày chúng ta quen nhau rồi thân nhau. Tớ chỉ biết rằng qua từng ấy thời gian chúng ta đã có được một tình bạn tuyệt vời, một tình bạn bền lâu rất đáng tự hào. Đó cũng là điều mà tớ sẽ trân trọng suốt cuộc đời mình. Cậu, người mà tớ quý mến vô cùng, người tớ dễ sẻ chia và cũng là người có vị trí rất quan trọng trong trái tim tớ.
Nhớ những buổi chung đường đến trường cậu vẫn thường đợi tớ ở góc đường. Nhưng lần nào tớ cũng là người đến muộn. Tớ cũng chẳng biết đã bao lần tớ nói lời xin lỗi với cậu rồi nhưng có hề gì, cậu vẫn đợi tớ. Cậu vẫn không hề một lần trách cứ vì sự chậm trễ của tớ, cũng không tỏ ra bực tức bao giờ. Chính vì thế mà tớ thấy mình càng có lỗi. Cậu cũng biết điều đấy. Và thế là thay bằng việc đứng đợi, cậu bảo từ nay sẽ ghé qua nhà để gọi tớ vì dù sao cũng tiện đường. Và tớ cũng không mảy may suy nghĩ điều gì. Nhiều khi, nghe tiếng cậu gọi tớ mới vội vã dậy, chỉ kịp đánh răng, rửa mặt là túm ngay cặp sách chạy thẳng, chẳng kịp ăn uống gì. Cũng có hôm tớ kịp ăn sáng, nhưng những hôm ấy rất hiếm hoi. Tớ vốn là đứa ngủ nướng mà. Cậu đã lẳng lặng chuẩn bị bữa sáng cho cả hai và chúng ta đã vừa đi vừa ăn sáng trên đường. Cậu thật chu đáo, luôn lo lắng cho tớ từng tí một. Còn tớ thì vô tâm quá. Tớ đón nhận những điều ấy như một điều rất đỗi tự nhiên.
Thời gian thấm thoát trôi đi, chúng ta không còn là những bé con như ngày nào. Chúng ta lớn lên, rồi hết cấp. Mối đứa lại tự chọn những con đường đi riêng cho mình và lần này tớ với cậu đã không cùng chung trên một con đường nữa rồi.
Ngày biết kết quả thi đại học, một ngày tháng 8 đẹp trời, cậu đã đến nhà gọi tớ và chở tớ đi ăn kem. Vẫn là con đường đến trường ngày nào nhưng đây là lần đâu tiên tớ được cậu chở. Ngồi sau xe, tớ vẫn nghe những lời cậu thủ thỉ. “Hôm nay, tớ sẽ chở cậu đi chơi cho thỏa thích. Đến khi nhập trường, xa xôi thế chắc gì tớ về đã gặp cậu. Chẳng mấy mà mỗi đứa một nơi đâu nhỉ? Lúc đấy đừng nhớ tớ mà khóc đấy nhé”. Tớ vỗ vào lưng cậu mà cười lớn: “Yên tâm, tớ sẽ không nhớ đâu”. Ngày biết điểm của tớ, cậu đã chạy đến và vui vẻ hơn cả hôm cậu biết tin mình đỗ. Tớ vừa ngủ dậy, nghe tiếng cậu gọi vội bước ra, vẫn còn đang ngỡ ngàng chưa biết chuyện gì thì cậu đã ôm chầm lấy tớ mà hét lớn: “Đỗ rồi, Đỗ rồi”. Hôm ấy là ngày vui nhất của tớ và có lẽ cũng là ngày vui nhất của cậu. Tớ vẫn nhớ rất rõ ánh mắt rạng rỡ và cả nụ cười của cậu. Đó cũng là ngày không bao giờ tớ quên. Cậu đúng là người luôn mang niềm vui đến cho tớ. Bất cứ chuyện gì, bất cứ khi nào có cậu tớ luôn cảm thấy bình yên và yên tâm vô cùng.
Lúc tiễn cậu về, cậu bảo: “Có khi tớ sẽ nhập trường trước cậu nên tớ sẽ đi trước”. Không hiểu sao lúc ấy tớ lại thở dài: “Thế là chúng ta không học chung à. Biết thế này tớ đã cố để thi cùng khối với cậu rồi cùng trường luôn thể. Không biết ai sẽ gọi tớ đi học nữa đây. Có khi tớ lại toàn đến muộn mất”. Cậu cười hiền rồi vẫy vẫy tay chạy thẳng để tớ đứng lại một mình. Đứng nhìn theo cậu, tớ thấy có cảm giác trĩu nặng trong lòng. “Tớ phải xa cậu thật sao? Làm sao đây khi tớ đã quá quen với hình ảnh của cậu, quen với tiếng gọi của cậu và quen cả với việc có cậu ở bên cạnh?”
Ngày cậu đi, cậu đã đến tìm tớ. Tớ vội chạy xuống nhìn cậu đứng đó khoác chiếc ba lô trên vai và tớ đã hiểu ra rằng tớ sắp phải xa cậu thật rồi. Tớ vội hỏi: “ Đã đi rồi sao?” Cậu chỉ lặng lẽ gật đầu. Cậu bảo ở đó kỉ luật quân đội chắc không thường xuyên ra ngoài được và dặn tớ khi nào lên trường và nhớ cậu thì hãy đến trường thăm cậu. Cậu dúi vào tay tớ một món quà được bọc rất cẩn thận “ Về nhà hãy mở nhé. Tạm biệt, tớ đi đây”.
Tớ chẳng kịp nói thêm lời nào. Tớ ngước nhìn theo. Thỉnh thoảnng thấy cậu quay lại nhìn tớ vẫy vẫy. Tớ đứng lặng người rồi cũng đưa tay lên vẫy cậu. “Tạm biệt người bạn thân của tớ, tạm biệt chiếc đồng hồ báo thức của tớ. Đi may mắn nhé!” Tớ thầm nói.
Vào phòng, Tớ mở gói quà cậu tặng. Nó thật đẹp. Là một chiếc đồng hồ báo thức có gắn ảnh của cậu và tớ. Bức ảnh hôm chúng ta đi chơi cậu đã rủ tớ chụp. Tớ đọc những lời của cậu trong tấm thiệp: “Đừng lo không có ai gọi cậu nữa nhé. Dù tớ không ở gần cậu thì tớ cũng rất hạnh phúc nếu được là người đầu tiên gọi cậu mỗi sáng. Nhớ giữ gìn nó cẩn thận đấy. Khi nào nhớ đến tớ thì hãy để cho nó kêu thật nhiều. Chắc chắn tớ cũng biết đấy. Tớ cũng có môt chiếc giống hệt của cậu mà. Tớ cũng sẽ làm thế mỗi khi nhớ đến cậu. Tạm biệt”.
Tớ nhìn chiếc đồng hồ rồi nhìn bức ảnh của hai chúng ta. Cậu đúng là người bạn của tớ. Chắc chắn rồi, tớ nhất định sẽ giữ gìn và nâng niu chiếc đồng hồ này như đã từng nâng niu tình bạn tuyệt đẹp của chúng ta. Tớ sẽ luôn để nó kêu mỗi ngày vì tớ biết ngày nào tớ cũng sẽ nhớ đến cậu.